By Huuloiflysurfer
Trên đường về xóm trọ bổng dưng nghe khúc nhạc vang lên "Chiều nội trú băng khuâng như đôi mắt ai ngày đầu tao ngộ, chiều thành phố mưa bay như những ai gọi thầm tha thiết …" trong tôi chợt nhớ về một mùa đông năm xưa...
Taâm söï cuøng moät ngöôøi bạn ñoàng
haønh ñang ñi treân moät con thuyeàn ñang gaëp baõo toá giöõa ñaïi döông bao la
……...
Hải@ !
Nếu tinh thần không được thỏa
mái thì em cứ đi dạo chơi cho thanh thản , anh cũng biết lúc này anh em mình
chưa có phương hướng nào mới mẽ cả. Hãy lặng đi trong vài giây để rồi mới thấy
được sức thở của mình dài đến chừng nào và để rồi lắng nghe tiếng ép của nước
và những lực khác vào con tim mạnh đến đâu. Để rồi tìm ra hướng mới và cùng
nhau đi tới.
Hải ơi ! Đời trai là cánh
chim bay khắp phương trời và đời ta là những con sóng dồn dập rồi lặng lẽ ra
đi, chưa hẹn ngày dừng chân trên bến cát và cứ mãi lăng tăng theo tiếng gọi của
dòng đời nghiêng ngã.
Anh cũng chẳng biết nói gì đây khi chúng
minh chưa tìm về đến đích , hãy cố gắng sắp xếp và cố suy nghỉ những gì hay
nhất cho sự nghiệp và tương lai. Cả chúng mình bây giờ giống như đang đi trên
một con thuỵền giữa biển cả, và cố gắng phải làm sao chèo lái con thuyền này về
đến nơi hằng mơ ước nhé !
“Chiều nội trú băng khuâng
như đôi mắt ai ngày đầu tao ngộ, chiều thành phố mưa bay như những ai gọi thầm
tha thiết …. Đến bến thật gần mà cũng thật xa …. Ôi thương thương quá
ngày trở lại ….” Đời sinh viên biết
bao là ước vọng trào dâng và những khác khao mãnh liệt đang rực cháy, anh cũng
từng đi qua một thời hoa đỏ, rất đẹp và cũng rất vui mà cũng khắc khe và gian
khổ. Hãy nhớ lấy thời sinh viên khi trôi qua đời trai những ước mơ cháy bỏng và
ươm bên mình những hạt giống ngày mai.